10 Hậu Bản Game Từng Bị Ghẻ Lạnh Nhưng Xứng Đáng Có Cơ Hội Thứ Hai

Trong thế giới game, các phần hậu bản (sequel) thậm chí còn phổ biến hơn cả phim ảnh, nơi mỗi phiên bản mới thường được xem là sự cải tiến và nâng cấp, thay vì chỉ khai thác lại những ý tưởng cũ kỹ. Tuy nhiên, không phải hậu bản nào cũng được đón nhận nồng nhiệt, và một số tựa game đã bị người hâm mộ quay lưng một cách không công bằng, đôi khi chỉ vì cái bóng quá lớn của người tiền nhiệm.
Có nhiều lý do dẫn đến sự ghét bỏ này. Nguyên nhân chính thường là do phần hậu bản có lối chơi khác biệt so với phần trước, khiến người hâm mộ ngay lập tức không thích vì nó xa lạ với những gì họ yêu thích ở tựa game đầu tiên. Đôi khi, người chơi đơn giản là không thích hướng đi của cốt truyện, cảm thấy nó thiếu tôn trọng nguyên tác. Những người yêu mến một tựa game có thể sẽ ghét phần tiếp theo nếu nó thay đổi các nhân vật họ yêu thích hoặc đưa câu chuyện theo một hướng hoàn toàn khác so với những gì họ mong đợi. Dù lý do là gì, một số hậu bản vẫn xứng đáng được nhìn nhận lại, vì sự đón nhận phân cực mà chúng phải chịu khi ra mắt là không công bằng.
10. Super Mario Bros. 2
Chút Gì Đó Của Doki Doki Panic
Mario cầm củ cải trong Super Mario Bros. 2, một cơ chế gameplay độc đáo
Super Mario Bros. 2 là một tựa game kỳ lạ, khi nó bổ sung hàng loạt cơ chế mới mà đến phần ba đã bị loại bỏ, chẳng hạn như việc “rau củ trở thành một khía cạnh quan trọng của gameplay”. Sự kỳ quặc này có thể khiến những người đã trải nghiệm các phiên bản Super Mario Bros. khác cảm thấy khó chịu. Ngay cả việc game lấy bối cảnh trong một thế giới giấc mơ cũng không đủ để chuẩn bị cho người chơi trước sự lạ lẫm của phần hai này.
Tuy nhiên, những ai bị phân tâm bởi rau củ và máy đánh bạc cần nhìn xa hơn những điểm kỳ lạ đó, bởi Super Mario Bros. 2 thực sự là một tựa game tuyệt vời, đặc biệt là các phiên bản làm lại trên SNES và GBA đã cải thiện đáng kể hiệu năng và đồ họa. Điểm trừ duy nhất khi chơi bản làm lại trên GBA là việc bổ sung các đoạn lồng tiếng khó chịu, đặc biệt với những ai chơi Toad, vì vậy có lẽ nên gắn bó với phiên bản trong Super Mario All-Stars.
9. Yoshi’s Story
Một Tựa Game Quá Ngắn So Với Giá Tiền
Yoshi trong Yoshi's Story đang chuẩn bị ném trứng
Dòng game Yoshi khởi đầu với tựa game xuất sắc Super Mario World 2: Yoshi’s Island, trước khi phát triển thành một thương hiệu riêng với sự tham gia của chú khủng long Yoshi và những người bạn. Các tựa game Yoshi nhanh chóng nổi tiếng vì dễ hơn so với các game Mario, và một trong những “nạn nhân” đầu tiên của điều này là Yoshi’s Story trên hệ máy N64. Tựa game không chỉ dễ hơn phần trước mà còn ngắn hơn rất nhiều, khiến nó nhận về một số đánh giá tiêu cực.
Yoshi’s Story là một tựa game hay, nhưng vấn đề thời lượng chơi lại là một trở ngại lớn hơn vào thời điểm các tựa game N64 còn mới và đắt đỏ. Dễ hiểu vì sao nhiều người lại tỏ ra coi thường nó. Tuy nhiên, Yoshi’s Story là một trong những tựa game có sẵn trên gói Nintendo Switch Online’s Expansion Pass, vì vậy những ai muốn thử có thể trải nghiệm với chi phí thấp.
8. Zelda II: The Adventure Of Link
Sự Trở Lại Hyrule Đầy Khắc Nghiệt Với Nhiều Người
Một thị trấn trong game Zelda II: The Adventure of Link
Hệ máy NES là ngôi nhà của nhiều tựa game khó nhằn, đặc biệt là các tựa game của bên thứ ba. Đây là thời kỳ của các cửa hàng cho thuê băng game, vì vậy có động lực để làm game khó nhất có thể. Điều này không hoàn toàn đúng với các tựa game do Nintendo phát triển, vốn thường dễ thở hơn.
Ngoại lệ lớn là Zelda II: The Adventure of Link, với nửa đầu game cực kỳ khó khăn do một số hầm ngục và trùm vô cùng thử thách. Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn một chút ở nửa sau khi Link có được trang bị và chiêu thức tốt hơn, nhưng các con trùm vẫn giữ độ khó cho đến cuối cùng. Zelda II sử dụng một phong cách gameplay rất khác biệt, với các phân đoạn hành động 2D và khám phá hầm ngục, điều này có nghĩa là một số người hâm mộ không coi nó là một phần của series mặc dù nó là điểm kết thúc chính thức của một trong các dòng thời gian Zelda (không tính Breath of the Wild hay Tears of the Kingdom). Zelda II là một tựa game hay, nhưng độ khó của nó, kết hợp với phong cách gameplay không quen thuộc với người hâm mộ dòng game, khiến nó dễ dàng trở thành phần bị ghét nhất trong series.
7. Chrono Cross
Game Hay, Nhưng Là Hậu Bản Tệ
Ảnh bìa Chrono Cross Radical Dreamers với các nhân vật chính
Chrono Cross đã tạo dựng được danh tiếng là một tựa game tuyệt vời, miễn là nó được xem xét một cách độc lập. Vấn đề nảy sinh khi nó được coi là phần tiếp theo của Chrono Trigger, vì nó đã đối xử tệ bạc với tựa game gốc theo một vài cách. Vấn đề chính với Chrono Cross là cách nó hé lộ rằng dàn nhân vật chính của Chrono Trigger đã gặp phải những kết cục không mấy tốt đẹp sau những cái kết có hậu của trò chơi.
Cũng không giúp ích gì khi dàn nhân vật đồ sộ có thể chơi được trong Chrono Cross không thú vị bằng những nhân vật từ Chrono Trigger, chủ yếu là vì họ chỉ nói chuyện theo những cách hài hước khác nhau và không đóng góp nhiều cho câu chuyện. Chrono Cross hoàn toàn có thể được thưởng thức riêng – miễn là người hâm mộ có thể tách biệt nó khỏi người tiền nhiệm – một nhiệm vụ bất khả thi, vì Chrono Trigger là một trong những tựa game vĩ đại nhất mọi thời đại.
6. BioShock 2
Bản Mở Rộng Giá Đầy Đủ Của Rapture
Ảnh bìa BioShock 2 với Big Daddy và Little Sister
Lời phàn nàn phổ biến nhất về BioShock 2 là nó giống như một bản DLC, vì chỉ đơn thuần là thêm nhiều cuộc phiêu lưu hơn ở Rapture. Nó không có bước nhảy vọt về cốt truyện như BioShock Infinite và lặp lại nhiều nội dung cũ, vì vậy thường bị người hâm mộ bỏ qua. Tuy nhiên, thêm BioShock không phải là điều tồi tệ nhất trên đời, vì phiên bản gốc là một trong những tựa game hay nhất thời PS3/Xbox 360. Và dù BioShock 2 không hay bằng người tiền nhiệm hay kế nhiệm, nó vẫn đáng để thử.
BioShock 2 đã nhận được phản hồi kỳ lạ từ giới phê bình và người hâm mộ kể từ khi ra mắt, với ý kiến thay đổi liên tục theo thời gian. Nó bị chỉ trích khi ra mắt vì không hay bằng BioShock, nhưng thời gian trôi qua, mọi người đã dần đánh giá cao nó dựa trên giá trị riêng. Mặc dù người tạo ra BioShock, Ken Levine, không tham gia vào phần tiếp theo, ông đã ca ngợi đóng góp của nó cho thương hiệu. Nếu đó chưa đủ là một sự chứng thực để quay trở lại Rapture, thì còn gì nữa?
5. Dark Souls II
Quá Nhiều Giáp Trụ – 7/10
Nhân vật Magerold of Lanafir ngồi trong Dark Souls 2
Dark Souls II thường bị chỉ trích vì quá giống với phần đầu tiên, với nhiều con trùm và địa điểm tạo cảm giác như được “tái sử dụng” từ Dark Souls. Điều này bất chấp những cải tiến về chất lượng trải nghiệm (QoL) mà nó mang lại, những cải tiến sau này đã được thêm vào các bản remaster của Dark Souls. Không rõ tại sao một số người hâm mộ FromSoftware lại có thái độ tiêu cực như vậy đối với Dark Souls II, vì nó vẫn là một tựa game xuất sắc, và nếu nó chỉ là “thêm Dark Souls”, thì chắc chắn đó không phải là điều xấu.
Có thể là do Hidetaka Miyazaki không tham gia vào Dark Souls II, khiến nó ngay lập tức trở nên thua kém trong mắt những người hâm mộ các tựa game khác của ông. Đối với một số người, đây được coi là một sự “phản bội” của FromSoftware. Việc các tựa game khác của FromSoftware hoặc là cải tiến cơ chế Soulslike hoặc có quy mô hoành tráng hơn có thể là lý do tại sao Dark Souls II bị coi là “con cừu đen” của thương hiệu, vì nó không phải là một bước tiến lớn.
4. Dragon Age II
Không Đủ Bản Đồ Để Khám Phá
Ảnh bìa Dragon Age 2 với nhân vật Hawke
Dragon Age II là một sự khác biệt lớn so với phần đầu tiên ở hầu hết mọi khía cạnh. Câu chuyện hoành tráng về việc giải cứu một lục địa khỏi đội quân quái vật độc ác đã biến mất. Thay vào đó, câu chuyện tập trung vào căng thẳng gia tăng giữa các pháp sư và Templar tại thành phố Kirkwall, khi nhân vật chính tìm cách xây dựng một mái ấm cho gia đình sau khi chạy trốn khỏi cuộc chiến từ phần game đầu tiên.
Gameplay trong Dragon Age II vẫn đỉnh cao, và nếu có gì thì còn thanh lịch hơn nhiều so với người tiền nhiệm. Câu chuyện, dù có sự thay đổi lớn so với bản gốc, lại mang đến một điều gì đó hơi khác biệt, ngay cả khi cái kết của câu chuyện về Pháp sư và Templar hơi nhạt nhẽo. Một trong những vấn đề lớn nhất của Dragon Age II là sự thiếu đa dạng về bản đồ, với việc người chơi phải nhìn thấy một vài khu vực được sử dụng lặp đi lặp lại. Một khi đã nhận ra điều này, rất khó để không để ý đến nó. Tựa game tiếp theo trong series đã lùi một bước và giống với bản gốc hơn, với một cốt truyện giải cứu thế giới khỏi sự hủy diệt, vì vậy rõ ràng là các nhà phát triển và nhà phát hành đã ghi nhận phản hồi về Dragon Age II và nỗ lực để đưa thương hiệu đi đúng hướng – ít nhất là trong một tựa game.
3. Final Fantasy II
Đấm Kẻ Thù Để Trở Nên Mạnh Hơn
Một cảnh chiến đấu trong Final Fantasy II Pixel Remaster
Squaresoft đã rất táo bạo khi đi theo một hướng hoàn toàn khác với tựa game Final Fantasy thứ hai. Phần đầu tiên tập trung nhiều hơn vào việc khám phá hầm ngục hơn là cốt truyện, đặc biệt là trong thời đại mà các trò chơi điện tử hiếm khi sánh được với trải nghiệm RPG trên bàn cờ. Final Fantasy II đã thay đổi mọi thứ, vì nó thực sự có một cốt truyện, với một Đế chế độc ác xâm chiếm các quốc gia khác nhằm thống trị thế giới. Một nhóm phiến quân dũng cảm đã phải đứng lên ngăn chặn kẻ phản diện. Được rồi, đó không hẳn là một câu chuyện độc đáo, nhưng đối với hệ máy NES, nó mang tính đột phá.
Lý do tại sao Final Fantasy II lại gây tranh cãi đến vậy là do cơ chế gameplay kỳ lạ của nó, nơi các nhân vật cần phải lặp đi lặp lại các hành động để trở nên mạnh mẽ hơn, có nghĩa là có thể mất rất nhiều thời gian để nâng cấp một câu thần chú hoặc vũ khí. Rõ ràng, Squaresoft đã đồng ý rằng hệ thống này không tuyệt vời lắm, vì hệ thống nghề nghiệp từ Final Fantasy gốc đã quay trở lại và được cải tiến trong các trò chơi sau này, trong khi cơ chế thử nghiệm của Final Fantasy II không bao giờ xuất hiện trở lại, ngoại trừ trong các bản làm lại của chính nó.
2. DOOM Eternal
Doom Với Thời Gian Hồi Chiêu Kiểu MMO
Doom Slayer chiến đấu với quỷ trong DOOM Eternal
Doom: Eternal rất có thể là tựa game gây tranh cãi nhất trong danh sách này, do cách người hâm mộ yêu hoặc ghét nó vì những thay đổi mà nó mang lại cho công thức Doom đã có từ trước. Điều này là do thiết kế “boomer shooter” đã được thay thế bằng một thứ gì đó kỹ thuật hơn nhiều. Trong Doom: Eternal, Doom Slayer buộc phải sử dụng mọi vũ khí trong kho vũ khí của mình để sống sót do nguồn đạn dược hạn chế. Ngoài ra còn có các đòn tấn công đặc biệt gắn liền với bộ đếm thời gian cần phải sử dụng, người chơi cần phải theo dõi chúng như trong một game MMO.
Sự thay đổi từ việc bắn kẻ thù đơn thuần, sang việc bổ sung đột ngột các câu đố nhảy nhót đảm bảo rằng Doom: Eternal là một con quái vật rất khác so với người tiền nhiệm của nó. Một số người hâm mộ yêu thích lối chơi có phương pháp mới buộc người chơi phải thay đổi chiến lược, trong khi những người khác ghét việc nó khác biệt như thế nào so với các trò chơi cũ. Doom: The Dark Ages có vẻ như đang quay trở lại những điều cơ bản, ít tập trung vào di chuyển hơn và tập trung nhiều hơn vào khả năng chịu đòn, có thể là để đáp lại phản hồi từ Doom: Eternal.
1. Metal Gear Solid 2: Sons Of Liberty
Cú Tráo Bài Solid Snake
Solid Snake ẩn nấp quan sát kẻ địch trong Metal Gear Solid 2
Metal Gear Solid 2: Sons of Liberty là một tựa game mang tính thử nghiệm cao và đi trước thời đại rất nhiều. Bước ngoặt lớn nhất mà câu chuyện thực hiện là loại bỏ nhân vật chính của series, Solid Snake, sau nhiệm vụ đầu tiên và thay thế anh bằng một nhân vật mới tên là Raiden trong phần còn lại của trò chơi. Về mặt gameplay, Raiden gần như giống hệt Solid Snake. Tuy nhiên, tính cách của anh lại hoàn toàn khác biệt, anh đam mê hơn và dễ bộc phát hơn so với người hùng khắc kỷ của phần đầu tiên. Vẻ ngoài lưỡng tính của anh càng củng cố thêm sự khác biệt giữa hai người, khi Solid Snake trông giống như một anh hùng trong phim hành động thập niên 80, trong khi Raiden trông như thành viên một nhóm nhạc nam.
Metal Gear Solid 2 là một tựa game xuất sắc và hầu hết sự căm ghét dường như bắt nguồn từ việc không thích Raiden, điều không dễ bỏ qua khi xét đến mức độ tập trung vào cốt truyện của trò chơi. May mắn thay, Hideo Kojima đã rút kinh nghiệm, vì các phần tiếp theo trong series hoặc có Solid Snake hoặc Big Boss (người mà Snake được nhân bản vô tính từ đó) đóng vai chính. Raiden được giữ lại cho các phần spin-off và sau này đã nhận được phản hồi tích cực qua vai diễn trong Metal Gear Rising: Revengeance.
Tóm lại, lịch sử ngành game đầy rẫy những hậu bản ban đầu bị hiểu lầm hoặc đánh giá thấp một cách oan uổng. Đôi khi, sự thay đổi táo bạo trong gameplay, cốt truyện, hoặc thậm chí là nhân vật chính có thể khiến người hâm mộ trung thành cảm thấy xa lạ. Tuy nhiên, với thời gian và một cái nhìn cởi mở hơn, nhiều tựa game trong số này đã chứng minh được giá trị thực sự của mình, mang đến những trải nghiệm độc đáo và đáng nhớ. Hy vọng danh sách này sẽ khuyến khích bạn khám phá lại hoặc cho những “đứa con bị ghẻ lạnh” này một cơ hội thứ hai. Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về những tựa game này hoặc đề xuất những cái tên khác xứng đáng có mặt trong danh sách ở phần bình luận bên dưới nhé!